Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Quảng cáo
Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Top posters
duyen_minhtam (353)
Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_lcapNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Voting_barNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_rcap 
lannguyen (209)
Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_lcapNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Voting_barNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_rcap 
lyquocan (158)
Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_lcapNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Voting_barNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_rcap 
dungle.const (133)
Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_lcapNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Voting_barNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_rcap 
tandaiduong.vuong (131)
Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_lcapNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Voting_barNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_rcap 
duhoctoancau (117)
Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_lcapNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Voting_barNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_rcap 
ADLINKS (104)
Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_lcapNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Voting_barNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_rcap 
mkunews (74)
Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_lcapNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Voting_barNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_rcap 
dcgvn (73)
Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_lcapNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Voting_barNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_rcap 
meo meo (62)
Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_lcapNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Voting_barNiềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Vote_rcap 
Thống kê

 

 Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ…

Go down 
Tác giảThông điệp
dcgvn
Chuyên viên quản trị
Chuyên viên quản trị
dcgvn


Tổng số bài gửi : 73
Age : 41
Registration date : 17/08/2008

Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… Empty
Bài gửiTiêu đề: Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ…   Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… EmptySun Aug 17, 2008 6:04 pm

Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ… U10799_t1218071838_goLbi
…Run run cầm những tờ tiền trên tay, tôi mong sao chạy thật nhanh về nhà để khoe với mẹ. Đây không phải là lần đầu tiên tôi tự tay làm ra đồng tiền nhưng không hiểu sao tôi lại rất trân trọng nó, có lẽ vì trong từng thớ giấy bạc đều thấm đẫm từng giọt mồ hôi của tôi, tôi hiểu ra rằng đồng tiền trên cõi đời này luôn không dễ kiếm như tôi vẫn tưởng…
Giữa buổi chiều oi ả của một ngày cuối hè, lau vội những giọt mồ hôi còn đang lăn dài trên má, tôi cố đạp xe thật nhanh về nhà giữa dòng người xe vội vã. Đôi chân đang nhấn mạnh bàn đạp mà trong lòng tôi vẫn suy nghĩ mông lung…

Chả là tôi về quê đã được vài ngày, lúc đầu định tiếp làm lúa ở nhà sẵn tiện xin tiền mẹ đóng lệ phí thi Vi tính và Anh văn vì ngày thi gần kề . Thế nhưng niềm vui sum họp gia đình lại cứ như cơn gió nhanh chóng vụt qua thay vào đó là ngổn ngang trăm bề lo lắng. Mẹ tôi vẫn đang bị cảm, mấy hôm nay vẫn chưa khỏi hẳn. Hôm nào bà cũng thức đến tận khuya để vá cho xong những tấm lưới chuẩn bị cho mấy công lúa nhà tôi sắp sửa thu hoạch, chắc hẳn vậy mà mẹ tôi đổ bệnh. Nhà thì ít người, tôi thì lại phải bận học luyện để thi Vi tính và Anh văn trong dịp hè, mọi việc nhà lại phải dồn hết lên đôi vai mỏng manh của mẹ.

Nhìn gương mặt hơi xanh không giấu được nét mệt mỏi in hằn trong đôi mắt Mẹ, mắt tôi chợt nhòe đi mà cổ họng như nghẹn cứ lại, lòng tôi lại rộn lên một nỗi ray rứt khó tả. Ở mãi bên trường suốt những tháng hè tôi đã để mẹ vất vả một mình vì cả gia đình như thế. Bây giờ làm sao có thể lại là gánh nặng của Mẹ lần nữa, tôi thấy mình thật đáng trách.

Thế là tôi đành mượn tiền của nhỏ bạn chung lớp nhờ nhỏ đóng giùm, tôi phải ở lại nhà phụ mẹ vá lại những tấm đệm lưới… “Chậc, kệ! Bây giờ lo cho chuyện nhà trước cái đã, tiền bạc qua bên để dành rồi trả nhỏ sau vậy!”, tôi đành phải tự trấn an mình mỗi lúc rảnh rỗi, khi mà những suy nghĩ học hành, tiền bạc lại chợt dồn về trong đầu tôi…

Vẫn đang tha thẩn trên đường về nhà với bao suy nghĩ bâng quơ trong đầu, tôi chợt giật mình vì tiếng gọi của Ninh, thằng bạn chung xóm của tôi. Còn đang quay đầu lại nhìn nó, nó đã lót tót chạy vội lại tôi bằng dáng vẻ hăm hở như người bắt được vàng :”Ê, ở không chưa? Ngày mai tao đi theo ghe tro của chú tao qua Đồng Tháp hốt tro nè, còn thiếu một người, mày có muốn đi không? Đi đi ổng trả tiền bộn dữ lắm!”. Thú thật, dù là con nhà nông nhưng trong đầu tôi, hai từ “hốt tro” nghe như vẫn còn xa lạ lắm. Bởi tự nhỏ đến giờ tay tôi tuy đã quen vất vả với những lần suốt lúa, phơi lúa rồi vác lúa của nhà và làm mướn. Nhưng tôi chưa lần nào thử đội vài chục ký tro trên đầu. Bởi vậy nghe nó giới thiệu, tự dưng tôi thấy như mở cờ trong bụng nhẹ đi nỗi lo vì đang thiếu “kinh phí” cho chuyện học hành.

Thấy tôi đứng chết trân suy nghĩ, đoán được ý, thằng bạn tôi trấn an :”Hơi cực một chút nhưng từ từ riết rồi quen, lúa mày còn vác nổi hông lẽ tro mày đội không nổi sao? Đi nghe!”

Thế là ngày hôm sau, tôi “khăn gói” lên đường sang Đồng Tháp hốt tro. Đến xế trưa thì đến nơi ghe của chú Tiến, chú thằng bạn tôi, đang đậu. Nghỉ thêm được buổi trưa vì trời bắt đầu nắng gay gắt, đến chiều tôi mới bắt tay vào công việc.Vì là chỗ quen biết nên tôi làm việc khá thoải mái về thời gian cũng như không bị la rầy, quở phạt gì nhiều trong lúc làm việc. Tuy vậy không vì thế mà công việc trở nên dễ dàng hơn.

Qủa thật đúng như những gì tôi lo lắng. Ngoài ruộng những đống tro đã được chú Tiến đốt tối đêm trước và cào sẵn vô một góc ruộng. Đến nơi, tôi và Ninh phải xúc từng thúng tro đổ vô tấm cao su đã được trãi sẵn dưới đất. Tới chừng đầy tấm cao su thì buộc lại gọi là một “bành” tro. Công việc tiếp theo của tôi là đội những “bành” tro, mỗi “bành” nặng “sơ sơ” chỉ 35-40 kg, đổ lên cho đầy ghe.

Ban đầu tôi đội cũng không đến nỗi vất vả lắm nhưng càng về sau tôi càng đuối dần bởi “trăm hay không bằng tay quen”. Lâu lâu, tôi liếc sang nhìn Ninh, thấy nó bước đi thoăn thoắt, nhẹ nhàng mà tôi thầm phục. Chỉ tội cho tôi, lên Long Xuyên đi học đã được 2 năm nên chất “sinh viên” thấm vào máu cũng hơi bộn. Bởi vậy, chừng được nữa buổi đầu, mồ hôi từ người tôi vã ra như tắm, mặt tôi thì đỏ gay lại vì phải căng sức ra quá nhiều. Mệt thì là một lẽ nhưng khó nhất là đang đội tro phải làm sao giữ được thăng bằng khi bước lên tấm ván đòn dày để bước lên ghe. Những lần đầu tiên do không quen, tôi phải đội ít một chút để không bị té xuống sông. Ấy vậy mà mỗi lần bước lên ghe, nhìn tấm đòn dày cứ oằn xuống, nhịp nhàng dưới chân, tôi như muốn… khóc! Chỉ mong sao đi lẹ qua cho xong.

Chúng tôi đội mãi, đến chiều thì được nghỉ, tro cũng đã gần được nửa ghe. Đến lúc ăn cơm, chú Tiến liếc sang tôi, nheo mắt :” Bữa nay chắc con mệt dữ rồi hả? Không sao đâu chú mày, ngày mai là sẽ quen thôi!”. Xong bữa cơm thì trời cũng đã chạng vạng tối, chúng tôi lại tiếp tục ra đồng đốt rơm và gốc rạ để cho kịp có tro ngày mai. Nhìn từng đám lửa cháy phừng phừng mà trong lòng tôi như có lửa đốt. Tôi khẽ sờ lên cái cần cổ ê ẩm đau rồi thấp thỏm mong cho trời đừng mưa bởi chỉ cần một đám mưa thôi là ghe phải “định cư” lại đây dài dài.

Đêm đầu tiên của lần đi đội tro, vừa mệt mỏi vừa đau nhức, tôi đặt mình xuống tấm chiếu là 2 mắt đã nhắm lại. Trong đầu tôi, hình ảnh về người mẹ đang ngồi vá đệm giữa khuya chốc chốc lại chập chờn như hiện hữu, xa xăm nhưng thật gần…

Ngày hôm sau, công việc đội tro trở nên dễ dàng với tôi hơn. Có vẻ như tôi đã đã dần quen với tấm đòn dày và cả khối tro trên đầu nên không còn lọng cọng như ngày hôm trước. Bước chân của tôi trở nên dần linh hoặt và “bành” tro cũng nhẹ nhàng hơn trước.

Đến ngày thứ 3 thì ghe cũng đã đầy tro. Ngày về, tôi được chú Tiến trả 300.000đ tiền công. Run run cầm những tờ tiền trên tay, tôi mong sao chạy thật nhanh về nhà để khoe với mẹ. Đây không phải là lần đầu tiên tôi tự tay làm ra đồng tiền nhưng không hiểu sao tôi lại rất trân trọng nó, có lẽ vì trong từng thớ giấy bạc đều thấm đẫm từng giọt mồ hôi của tôi, tôi hiểu ra rằng đồng tiền trên cõi đời này luôn không dễ kiếm như tôi vẫn tưởng.

Về đến nhà, nhìn từng làn khói trắng vút lên từ sau bếp, rướn người nhìn qua ô cửa sổ, tôi thấy mẹ đang loay hoay nấu cơm. Gương mặt mẹ lấm tấm mồ hôi bỗng rạng lên nụ cười khi tôi khẽ ôm chầm lấy mẹ. “Mẹ ơi, vậy là mẹ khỏi phải nhọc lòng vì chuyện học hành của con rồi…”, tôi thầm nghĩ và chợt mĩm cười. Niềm hạnh phúc nhỏ của tôi như lan khắp cả ngôi nhà thân thương…

(theo agu.edu.vn)
Về Đầu Trang Go down
 
Niềm vui nhỏ con dành cho Mẹ…
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Góc sinh viên - Cựu sinh viên Mekong :: Chuyện thường ngày-
Chuyển đến