Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Quảng cáo
Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Top posters
duyen_minhtam (353)
Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_lcapBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Voting_barBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_rcap 
lannguyen (209)
Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_lcapBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Voting_barBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_rcap 
lyquocan (158)
Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_lcapBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Voting_barBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_rcap 
dungle.const (133)
Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_lcapBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Voting_barBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_rcap 
tandaiduong.vuong (131)
Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_lcapBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Voting_barBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_rcap 
duhoctoancau (117)
Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_lcapBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Voting_barBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_rcap 
ADLINKS (104)
Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_lcapBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Voting_barBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_rcap 
mkunews (74)
Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_lcapBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Voting_barBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_rcap 
dcgvn (73)
Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_lcapBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Voting_barBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_rcap 
meo meo (62)
Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_lcapBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Voting_barBàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Vote_rcap 
Thống kê

 

 Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận...

Go down 
Tác giảThông điệp
mkunews
Chuyên viên quản trị
Chuyên viên quản trị
mkunews


Tổng số bài gửi : 74
Registration date : 17/08/2008

Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận...   Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... EmptyMon Aug 18, 2008 10:31 am

Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận... U10799_t1212374915_5SrcT

Tôi sinh ra và lớn lên trên vùng đất Chợ Mới giàu truyền thống Cách mạng với những thảm lúa xanh bạt ngàn. Nơi mà trong từng chén cơm dường như thấm đẫm biết bao vị mặn mồ hôi của người nông dân quanh năm lam lũ với ruộng đồng. Cũng vì thế, cuộc sống khốn khó đã khiến cho các bạn đồng trang lứa trong xóm tôi lần lượt phải nghỉ học để phụ giúp gia đình. Phần tôi, may mắn hơn các bạn, tôi được tiếp tục theo học đến hết những năm Phổ thông và thầm chọn mình một ước mơ để phấn đấu là thi đậu vào Cao đẳng sử. Bởi trong lớp tôi biết mình rất khá môn này, còn các môn khác thì… dở tệ!
Những tưởng con đường tương đối phẳng lặng của tôi sẽ diễn ra thực suôn sẽ nhưng dường như số mệnh đã định sẵn cho tôi có những khúc quanh cũng lắm nỗi chông gai…

Kết thúc năm học 11, tôi vừa chuẩn bị bước vào năm học 12 thì cũng là lúc không khí đầm ấm không còn hiện hữu thường xuyên trong gia đình tôi nữa. Cha mẹ tôi liên tục thất bại trong công việc và rất nhanh chóng, nhanh chóng kinh tế gia đình đã không mấy khá giả nay lại còn túng quẫn hơn trước. Những mâu thuẫn chẳng mấy chốc thành những cuộc cãi vã, giằng co giữa cha và mẹ tôi. Cha tôi, người mà tự trước giờ tôi vẫn tự hào và thần tượng thì buồn chán, suốt ngày say khướt và tìm cách trút giận lên mẹ con tôi. Chỉ tội cho mẹ tôi, suốt cả cuộc đời mẹ vẫn tần tảo nuôi dưỡng, lo lắng bốn chị em tôi và cả gia đình nhỏ bé này, nay lại phải chịu thêm những trận đòn vô cớ từ cha tôi, mẹ tôi như không còn nước mắt để khóc nữa.

Và cũng từ đó, tôi bắt đầu đâm ra chán học, thậm chí tôi đã từng tính đến chuyện phải nghỉ học bởi lẽ không kiếm đâu ra được tiền để đóng học phí. Đã vào giữa năm 12, trong khi các bạn trong lớp vẫn miệt mài chú tâm vào việc học cuối cấp của mình, tôi vẫn thường lặng lẽ bước vào lớp với hai hốc mắt thâm quầng và gương mặt vô cảm. Không phải vì thức khuya chăm lo đèn sách mà vì tôi phải luôn lắng nghe và chứng kiến những cuộc cãi vã, xô xát giữa cha và mẹ tôi. Lắm lúc tôi đã phải lấy thân mình che chở cho mẹ khỏi những trận đòn tàn bạo của cha tôi. Chán chê, cha tôi lại bỏ đi uống rượu bỏ lại mẹ con tôi ôm nhau ngồi khóc. Nhìn những vết bầm trên gương mặt xanh xao của mẹ, tôi biết mẹ vẫn còn rất đau nhưng bà vẫn cố trấn an tôi: “Mẹ không sao đâu, đừng khóc nữa con trai của mẹ, chỉ tại nhà mình nghèo nên mới đến nỗi…”. Câu nói của mẹ làm tôi bừng tỉnh, tôi nhận ra rằng cái nghèo khó đã khiến cho gia đình tôi phải đổ vỡ. Tôi càng phải cố gắng vươn lên, cố học cho thật tốt để sau này tương lai tôi tốt đẹp hơn, tránh sa vào vết xe của cha tôi để lại.

Tôi nhận ra mỗi người không nên đổ thừa cho số phận mà số phận của chúng ta đều do chính tay ta định đoạt lấy! Và rồi tôi bắt đầu chuyên tâm vào việc học hơn. Để cứu cho vị trí của tôi đang cứ tụt dần về phía cuối bảng xếp hạng trong lớp.

Nhà cách trường 8km, đi học ngày đạp xe 2 buổi đều đặn, nhiều lúc trong bụng đói meo nhưng tôi không nghỉ học buổi nào. Và tôi nghĩ thành quả mình đạt được cũng không đến nỗi nào, từ một học sinh gần như tệ nhất lớp, cuối năm học 12, tôi gia nhập vào nhóm học sinh khá giỏi của lớp trong sự ngạc nhiên và hài lòng của chính cô chủ nhiệm tôi. Tôi vẫn nhớ đầu năm học, cô từng nhìn tôi rồi ngán ngẩm: “Cứ đà này, em làm sao tốt nghiệp được đây?”. Tôi chỉ gượng gạo cười trừ. Và kỳ thi Tốt nghiệp năm ấy, tôi đạt 53,5 điểm, tôi nghĩ mình đã có câu trả lời với cô rồi…

Sau đó, khoảng thời gian 1 tháng luyện thi Đại học cũng là lúc tôi gian nan nhất. Những đêm tôi vùi đầu vào sách vở cũng là những đêm tôi luôn giật mình thon thót trong tiếng cãi cọ, la hét của cha mẹ tôi. Rồi đến cái ghế, cái bàn cuối cùng trong nhà tôi cũng không còn dưới bàn tay của cha tôi. Tôi phải ngồi trên chõng để học và đóng chặt cửa nhà, mặc cho tiếng la hét bên ngoài của cha tôi.

Một tháng cố công rèn giũa học tập của tôi rồi cũng qua, tôi qua Long Xuyên dự kỳ thi Đại học mà trong long ngổn ngang trăm bề lo lắng. Và cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến với tôi, tôi trúng tuyển Đại học vào lớp Đại học Việt Nam học trong sự bất ngờ của bạn bè, thầy cô. Ngày biết tôi đậu Đại học, cả nhà tôi mừng đến phát khóc, mẹ tôi là người khóc nhiều nhất. Những cố gắng của tôi cuối cùng cũng đã được đền đáp xứng đáng.

Thế nhưng niềm vui thi đậu của tôi nhanh chóng vụt qua thay vào đó là nỗi lo cơm áo nơi thành phố đắt đỏ. Cuộc sống khắc nghiệt nơi dây cứ như con dao muốn chọc thủng lấy túi tiền vốn đã ít ỏi của tôi. Gia đình tôi đang khó khăn, tôi lại không muốn là gánh nặng lớn cho cả nhà…

Thế là chỉ hai tháng sau ngày nhập học, tôi bắt đầu đi kiếm công việc làm thêm. Tôi được thằng bạn thân giới thiệu vào làm ở Café Phố. Công việc đầu tiên anh quản lý giao cho tôi là bồi bàn, nhưng thực ra tôi phải làm tất các công việc trong quán: dọn bàn ghế, vệ sinh quán, đổ rác, rửa ly, giữ xe… Vất vả, bận rộn suốt cả tuần và phần thưởng tôi nhận lại được là tiền công ít ỏi và sự quát tháo không ngớt của người quản lý cộng với thái độ “kẻ cả” của các anh bồi bàn cũ. Ấm ức, mệt mỏi nhiều lúc định nghỉ nhưng mỗi lần về nhà, nhìn những tờ bạc lẻ mẹ tôi xếp cẩn thận để đưa cho tôi trước lúc đi học, nhìn từng giọt nước mắt mẹ khóc thầm tiễn tôi ra xe, tôi lại gắng sức làm cho thật tốt, tăng ca cho thật nhiều với mong mỏi mẹ sẽ đỡ lo cho tôi.

Nhưng rồi chừng được 3 tháng tôi cũng bị mất việc, với những lý do rất ư là vô lý. Không nản chí, tôi nhanh chóng tìm được việc ở quán khác, lần này là Café Lối Xưa. Nhìn chung chủ quán cũng dễ chịu và nhân viên cũng thông cảm cho nhau nên công việc của tôi khá thoải mái. Nhưng không vì vậy mà tôi đỡ vất vả hơn. Nhiều buổi chiều phải học 5 tiết, vừa xong chỉ kịp về thay đồng phục rồi chạy miết lên quán cho kịp giờ làm với cái bụng trống không. Đã vậy vào mùa thi còn gian nan gấp bội. Mặc dù phải bận rộn với thi cử nhưng tôi lại không được phép nghỉ làm, bởi như thế sẽ mất việc ngay. Đi làm về đã hơn 22h vừa đói vừa mệt rã người nhưng tôi vẫn cố học bài thi cho kịp. Và dĩ nhiên là sức học tôi giảm thấy rõ. Số tiền mà tôi kiếm được cũng dần tỉ lệ thuận với số ngày tôi bỏ học để tăng ca. Có lúc tôi bỏ học cả tuần lễ chỉ để tăng ca trên quán. Bởi vậy, khi nhiều khi bước vô lớp, mấy đứa bạn nhìn tôi trợn tròn mắt: “Ghê chưa! Cả… năm nay tao mới gặp lại mày à nghe!”. Những lúc đó, tôi chỉ biết cười trừ rồi lặng lẽ ngồi vào ghế học. Tụi nó làm sao biết được hoàn cảnh của tôi…

Tiền công kha khá cộng với cuộc sống khốn khó đã làm tôi vùi đầu vào kiếm tiền, trốn tránh cả việc học, vốn là tương lai của tôi sau này. Tôi biết nhưng cũng phải nhắm mắt cho qua chứ không thể làm sao được, chỉ biết cố gắng sao cho không để kết quả xấu nhất…

Nhưng rồi hệ quả tất yếu cũng đã đến. Học kỳ 2 tôi phải thi lại 1 môn và học lực bị kéo xuống loại trung bình. Đến lúc đó, tôi mới chực hoảng hồn khi nhìn vào bảng điểm của mình. Rất may mọi việc vẫn chưa đến mức quá tệ. Tôi dần chấn chỉnh lại việc học vốn bị sao lãng từ lâu của mỉnh. Tôi vẫn đi làm vào mỗi buổi tối nhưng cố gắng hạn chế tăng ca. Những lúc rảnh rỗi tôi dành nhiều thời gian lên thư viện để chuyên tâm học bài hơn. Và kết quả học tập của tôi cũng đang tiến bộ lên theo từng ngày…

Giờ đây, khi đã chuẩn bị bước vào năm thứ 3 Đại học, tôi quyết định nghỉ làm thêm để có thời gian học vi tính và Anh văn, những tấm bằng mà các bạn tôi gần như đã có hết. Cha mẹ tôi rồi cũng đã chọn cách ly dị để giải thoát cho nhau. Mặc dù hiện tại nhà tôi vẫn còn đó những khó khăn nhưng dù sao cũng đã ổn hơn lúc trước rất nhiều, không còn những cảnh đôi co, cãi vã. Thi thoảng tôi vẫn bắt gặp được nụ cười nhẹ nhàng trên môi của mẹ tôi. Lòng tôi cũng phần nào vơi đi nỗi buồn gia đình để tập trung nhiều hơn cho việc học.

Sau cơn mưa rồi đây trời sẽ sáng. Hy vọng ngày trời sáng ấy sẽ không còn xa với tôi và cả nhà…. Tôi vẫn luôn tin rằng niềm tin và ý chí sẽ chiến thắng được số phận con người…

(theo agu.edu)
Về Đầu Trang Go down
 
Bàn Tay Ta Làm Nên Số Phận...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Góc sinh viên - Cựu sinh viên Mekong :: Chuyện thường ngày-
Chuyển đến